Những con búp bê Tôi có một người bạn trai, người đã lớn
lên cùng tôi. Tên anh ấy là Jin. Tôi luôn
coi anh như một người bạn cho đến
năm ngoái, khi chúng tôi cùng tham gia
buổi đi chơi của câu lạc bộ, tôi nhận ra
mình đã yêu anh.
Trước khi buổi đi chơi kết thúc, tôi thú
thật tình yêu của mình. Chẳng bao lâu
sau, chúng tôi thành một đôi.
Nhưng chúng tôi yêu theo những cách
khác nhau. Tôi luôn luôn chỉ tập trung
vào anh, còn bên cạnh anh, có quá
nhiều cô gái khác. Đối với tôi, anh là
duy nhất. Còn đối với anh, có lẽ tôi chỉ
như một trong số các cô gái kia thôi.
“Anh muốn đi xem phim không?” - Tôi
hỏi. “Anh không thể”. “Tại sao? Anh cần
học bài hả?” - Nỗi thất vọng đang làm
trái tim tôi quặn lại. “Không… Anh phải
đi gặp một người bạn”.
Anh luôn như thế. Anh gặp gỡ các cô
gái trước mặt tôi, như thể chẳng có gì.
Đối với anh, tôi chỉ là một người bạn
gái. Từ “yêu” chỉ được nói ra từ miệng
tôi. Từ khi biết anh, tôi chưa bao giờ
được nghe anh nói “anh yêu em” trước.
Với chúng tôi, chẳng có ngày lễ kỷ
niệm nào. Từ ngày đầu tiên anh đã
không nói điều gì, rồi cứ thế 100 ngày,
200 ngày... Hàng ngày, trước khi tạm
biệt, anh chỉ đưa cho tôi một con búp
bê, hàng ngày, chắc chắn thế. Tôi
không biết tại sao.
Rồi một ngày…
“Jin, em…” - Tôi ngập ngừng.
- “ Sao? Em cứ nói đi…”
- “Em yêu anh”
- “Em… Ừm, thôi cầm lấy con búp bê
này và về nhà đi”.
Đó là cách anh ấy lờ đi “ba từ” của tôi
và đưa cho tôi con búp bê. Rồi anh
biến mất. Những con búp bê tôi nhận
được từ anh hàng ngày đã đầy ắp căn
phòng.
Rồi sinh nhật lần thứ 15 của tôi. Sáng
sớm tỉnh dậy, tôi hình dung tới một bữa
tiệc với anh, và chỉ ngồi trong phòng
chờ anh gọi điện. Nhưng bữa trưa trôi
qua, bữa tối trôi qua, rồi bầu trời tối
đen… Anh vẫn không gọi.
Tôi quá mệt mỏi, không còn có thể chờ
đợi điện thoại thêm được nữa. Rồi
khoảng 2 giờ sáng, bất chợt anh gọi
điện cho tôi và đánh thức tôi dậy. Anh
nói tôi ra khỏi nhà. Tôi cảm thấy thật
vui và chạy ra ngoài đầy hạnh phúc.
- “Jin!”
- “Đây… Em cầm lấy đi…” - Lại nữa, lại
một con búp bê nhỏ.
- “Thế này là thế nào?”
- “Hôm qua anh chưa đưa nó cho em,
nên giờ anh đưa. Anh về đây, chào
em”.
- “Chờ đã! Chờ đã! Anh có biết hôm
nay là ngày gì không?”
- “Hôm nay?”
Tôi cảm thấy rất buồn, tôi nghĩ rằng
anh sẽ nhớ ngày sinh nhật của tôi. Anh
quay người đi tiếp như thể không có gì
xảy ra. Rồi tôi hét lên: “Chờ đã!”
- “Em muốn nói gì sao?” - Jin hỏi.
- “Hãy nói với em, nói với em anh yêu
em…”
- “Gì cơ?”
- “Hãy nói cho em nghe” - Tôi giữ chặt
lấy anh.
Nhưng anh chỉ nói những lời lạnh lùng:
“Anh không muốn nói những lời đó
một cách quá dễ dàng, nếu em khát
khao muốn nghe, hãy tìm người khác”.
Rồi anh đi. Đôi chân tôi tê cóng. Tôi
quỵ xuống đường. Anh không muốn
nói yêu tôi dễ dàng. Có lẽ anh không
phải là người phù hợp với tôi…
Một tháng sau…
Tôi đã lấy lại được tinh thần và đi học.
Nhưng vết thương lòng tưởng sắp lắng
xuống lại bị khơi lên. Tôi nhìn thấy anh
trên phố, với cô gái khác. Trên khuôn
mặt anh là nụ cười, cái mà anh chưa
bao giờ cho tôi thấy, khi anh chạm vào
con búp bê…
Tôi chạy thẳng về nhà và nhìn vào
những con búp bê trong phòng. Những
giọt nước mắt rơi xuống. Tại sao anh lại
đưa chúng cho tôi?
Những con búp bê đó có lẽ là do
những cô gái khác chọn. Cơn tức giận
bùng lên, tôi ném chúng ra khắp nơi.
Chợt điện thoại reo. Đó là anh. Anh nói
tôi đi tới bến xe buýt gần nhà. Tôi cố
gắng bình tĩnh và bước tới điểm hẹn.
Tôi không ngừng nhắc nhở bản thân
mình hãy quên anh ta đi, rằng tất cả rồi
sẽ chấm dứt. Và anh xuất hiện trong
tầm mắt tôi, hai tay đang ôm một con
búp bê lớn.
Jin nói: “Jo, anh nghĩ em đã tức giận,
em vẫn đến sao?”.
Tôi không thể ngăn mình ghét anh,
ghét cái thái độ như không có chuyện
gì xảy ra và còn trêu đùa nữa. Rồi, anh
lại đưa con búp bê ra như vẫn làm.
“ Em không cần nó” - Tôi lạnh lùng.
- “Gì cơ? Tại sao?”.
Tôi giật lấy con búp bê từ tay anh và
ném xuống đường. “Em không cần con
búp bê này, em không cần nó nữa. Em
không muốn gặp lại một người như
anh!”.
Tất cả những lời từ sâu trong tôi cứ thế
tuôn ra. Nhưng không như những lần
khác, đôi mắt anh run run. “Anh xin lỗi”
- Anh nói rất nhỏ. Rồi anh bước ra
đường để nhặt con búp bê lên.
- “Anh thật ngốc! Sao anh lại nhặt nó?
Ném đi!”. Nhưng anh lờ tôi và đi tới chỗ
con búp bê. Rồi tiếng còi inh ỏi, một
chiếc xe tải lớn đang lao về phía anh.
“Jin! Tránh ra! Tránh ra mau!” - Tôi hét
lên. Nhưng anh không nghe thấy tôi,
anh cúi xuống nhặt con búp bê. “Rầm!”
- âm thanh thật khủng khiếp.
Đó là cách anh ấy chia xa tôi. Đó là
cách anh ấy ra đi mà thậm chí không
mở mắt để nói với tôi một lời. Tôi đã
sống từng ngày, từng ngày với cảm
giác tội lỗi và nỗi buồn thắt ruột vì mất
anh.
2 tháng sau…
Khi đã tạm lấy lại cân bằng, tôi bắt đầu
để ý đến những con búp bê - món quà
duy nhất anh để lại cho tôi kể từ ngày
hai đứa bắt đầu hò hẹn. Tôi nhớ những
ngày bên anh và bắt đầu đếm “một…
hai…ba…” lần lượt từng con búp bê.
“… Bốn trăm tám mươi tư, bốn trăm
tám mươi lăm... ” Ấy là con số kết thúc.
Tôi lại bắt đầu khóc, với một con búp
bê trong tay tôi. Tôi ôm nó thật chặt,
rồi bất ngờ…
- “Anh yêu em, anh yêu em!” - Tôi giật
mình, đánh rơi con búp bê xuống.
- “Anh yêu em?” - Tôi nhặt con búp bê
lên và ấn tay vào bụng nó.
- “Anh yêu em, anh yêu em!” - Không
thể nào! Tôi ấn vào bụng tất cả các
con búp bê.
- “Anh yêu em!”
- “Anh yêu em!”
- “Anh yêu em!”
Những lời nói đó cứ phát ra không
ngừng. Tại sao trước đây tôi không
nhận ra? Rằng trái tim anh ấy luôn ở
bên cạnh tôi, che chở tôi. Tại sao tôi
đã không nhận ra anh yêu tôi nhiều
như thế này!
Tôi nhặt con búp bê ở dưới gầm
giường và ấn tay vào bụng nó, đó là
con búp bê cuối cùng, con búp bê đã
bị rơi xuống đường. Máu của anh thấm
lên nó. Giọng nói lại phát ra, giọng nói
mà tôi nhớ da diết:
“Jo, em biết hôm nay là ngày gì không?
Mình đã yêu nhau 486 ngày. Em biết
486 là gì không? Anh không thể nói
anh yêu em, bởi… bởi vì anh quá nhút
nhát. Nếu em tha thứ và nhận lấy con
búp bê này, anh sẽ nói rằng anh yêu
em, mỗi ngày, cho tới khi anh chết. Jo,
anh yêu em…”
Những giọt nước mắt lại trào ra. Tại
sao? Tôi hỏi trời, tại sao chỉ đến lúc
này tôi mới nhận ra điều đó? Anh đã
không thể ở bên tôi, nhưng anh đã yêu
tôi cho tới phút cuối cùng.